Lamborghini Huracán LP 610-4 t
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Uổng Công Tính Kế


Phan_6

Chương 11


 Edit: Lam Phượng Hoàng

Kỷ Tiểu Ly thành tâm cảm kích hắn, hắn ình mấy thứ quý báu như vậy, nàng cũng muốn tạ lễ: "Đúng rồi! Ta có thứ muốn đưa cho ngươi!"

Lục hoàng tử điện hạ rơi lệ đầy mặt, nghe nói là có tạ lễ, thoáng có cảm giác được an ủi, hít mũi hừ một tiếng.

một túi gấm nặng trình trịch được bỏ vào tay hắn.

Mộ Dung Tống nhíu mày cân nhắc, vui rạo rực hỏi: "Trong này là gì? Vàng bạc châu báu?"

"không phải!" cô gái nhỏ tu tiên dùng ánh mắt "Ngươi rất thô tục" khinh bỉ nhìn hắn, nghiêm mặt nói: "Đây là đạn Phích Lịch do ta chế tạo!"

"Đạn Phích Lịch?"

"Rất lợi hại đó! Cõi đời này chỉ ta mới có thể chế tạo được! Ngươi mang theo bên người, lúc gặp nguy hiểm ngươi liền ném một viên, có thể cứu mạng của ngươi!" Tiểu Ly nghiêm túc nói, "Ngươi nên giữ cẩn thận!"

Mộ Dung Tống sửng sốt một chút. Cái gì? Lúc hắn gặp nguy hiểm?

"Ha ha ha ha ha ha ha. . . . . ." Cho tới bây giờ, chỉ có hắn gây nguy hiểm cho người khác thôi, Lục hoàng tử điện hạ ngửa mặt lên trời cười to, nước mắt cũng vì cười mà trào ra, "A ha ha ha ha ha ha. . . . . ."

Kỷ Tiểu Ly cũng rất vui vẻ. Đây là lần đầu tiên có người cao hứng như thế khi nhận đạn Phích Lịch của nàng!

Mộ Dung Tống điên cuồng cười không ngừng, đơn giản là không dừng lại được: "Ta có nguy hiểm ha ha ha ha. . . . . . Cứu mạng của ta ha ha ha ha. . . . . ." Vừa cười vừa lấy một viên từ trong túi gấm ra ngoài, cầm trong tay ném lên ném xuống chơi, chưa được mấy cái chợt "xì" một tiếng, viên kia đạn Phích lịch. . . . . . nổ tung.

Cũng may Lục hoàng tử điện hạ là người hiền tất sẽ gặp may, may mà viên kia là đạn lép, chỉ tuôn ra một trận khói mù màu vàng đất, không tổn thương gương mặt đẹp ‘quốc sắc thiên hương’ của hắn. Khói sương bay hết, Lục hoàng tử điện hạ đầy đầu đầy mặt vàng như đất, thành một khối màu vàng hợp với cái áo màu vàng kim chói chang của hắn. (LPH: một cục vàng khè, *cười bò ra*)

Tiểu Ly vội vàng đi lên dùng sức phẩy phẩy tay áo xua khói cho hắn, ân cần lại trách cứ: "đã bảo ngươi cất kỹ, cất kỹ rồi, ngươi xem ngươi kìa! Cái này rửa không sạch, ngươi đừng lau, đến đây, ta giúp ngươi!"

đang túm tay áo dùng sức chà xát mặt, Lục hoàng tử điện hạ chậm rãi thả tay xuống, nghiêm mặt, đôi môi run rẩy, cứng đơ nhìn chằm chằm nàng.

Chỉ thấy nàng lại lấy ra một viên đạn có dáng vẻ không khác lắm từ trong túi gấm bên hông mình, giơ tay muốn ném lên mặt hắn.

"Ngươi dám!" Lục hoàng tử điện hạ vàng chói lóa gầm lên giận dữ, tiểu viện Đúc Sao cũng run rẩy lên theo.

Kỷ Tiểu Ly nghĩ rằng hắn sợ tổn thất một viên Phích Lịch đạn nên mới cực kỳ đau buồn, bèn dịu dàng khuyên nhủ: "Cái này là ta cố ý điều chế, tương sinh tương khắc với đạn Phích Lịch, ngươi để ta ném thêm một viên lên mặt là sẽ sạch thôi!"

"Cút!" Lục hoàng tử điện hạ vàng tươi chói lóa tức giận mắng to, mất hết hình tượng.

"Được rồi, được rồi. . . . . . Ngươi đừng nhích tới nhích lui nữa, ta ném rất chính xác. . . . . . Aizzz ngươi đừng chạy! cô nương! Trở lại đi, cô nương. . . . . ."

**

Lục hoàng tử điện hạ vốn muốn lừa nàng nàng ăn thuốc tiêu chảy cực mạnh kia, sẽ vui sướng mà thấy nàng bị mất mặt, nhưng còn chưa kịp dụ dỗ nàng ăn, chính hắn liền bụm mặt khóc chạy về cung.

Ngược lại Kỷ Tiểu Ly lại bóp cổ tay lo lắng cho hắn một lát, nhưng chỉ lát sau, rất nhanh nàng liền ném ra sau ót.

Mang theo tiên đan quý giá, nàng kích động không thôi chạy đến Quan Tinh Lâu.

Hôm qua sư phụ nhà nàng đánh nhau với một điện hạ gì đó, đại khái hình như là đánh thua, sư phụ lão nhân gia ông ta rất không cao hứng, ngay cả cửa cũng không muốn bước ra.

Lúc ấy trong phòng một mảnh hỗn độn, cửa cũng bị đánh nát, sư phụ tránh ở bên trong không chịu ra ngoài gặp người, lão quản gia vội vã chạy tới, sau khi nghe Tiểu Thiên kê vào lỗ tai báo cáo, dùng loại ánh mắt lúc từ trên xe ngựa té xuống nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, đau lòng thở dài thật sâu.

Sau đó lão quản gia dặn dò nàng đừng đi chọc Quốc sư đại nhân nữa, còn phái Tiểu Thiên canh giữ dưới Quan Tinh lâu, không cho bất kỳ kẻ nào đi vào.

Trong lòng Kỷ Tiểu Ly hiểu rằng, nhất định là sư phụ nhà nàng bị người đánh cho thê thảm —— mỗi lần Kỷ Bắc trở về so quyền cước thua Kỷ Tây cũng như vậy, ủ ủ rũ rũ mấy ngày không muốn gặp người.

Cái nàng không hiểu là: sư phụ nhà nàng là tiên mà, sao có thể đánh không thắng một con người?

Nhất định là do hôm qua bị nàng cọ mất tiên khí! Nhảy cửa sổ mà vào Quan Tinh Lâu, Kỷ Tiểu Ly luôn mang tâm trạng áy náy.

Lúc nàng từ lầu dưới ôm cây cột leo lên, Trần Ngộ Bạch liền phát hiện, nhưng hắn không muốn để ý đến nàng.

Hơi thở hổn hển trong chốc lát đã đến gần mình, càng ngày càng gần —— Trần Ngộ Bạch lạnh lùng mở mắt, dùng ánh mắt kinh khủng nhất, âm trầm nhất nhìn chằm chằm nàng.

Kỷ Tiểu Ly quả thật run run một cái, sau đó thật cẩn thận, lộ vẻ an ủi nói: "Sư phụ, người đừng quá khó chịu. . . . . . Hay là, hay là con trở về nói với Kỷ Tây Kỷ Bắc, xin bọn họ thay người đi đánh tên điện hạ gì gì kia, có được không?"

Ánh mắt kinh khủng nhất âm trầm nhất. . . . . . Nhắm lại.

Trần Ngộ Bạch nhắm mắt lại, giọng nói lạnh như băng: "không cần. Cút."

không cần cút? Kỷ Tiểu Ly vui sướng ngập trời chạy tới.

Đứng trước giường hắn, cẩn thận lấy một viên tiên đan từ trong lòng ngực, nàng nhanh chóng đưa tay nhét vào miệng sư phụ đang nhắm mắt.

Đáng thương cho Quốc sư đại nhân, trong suốt hai mươi năm qua của hắn, dù là lão Quốc sư thân thiết như cha ruột cũng sẽ không tùy tiện đụng chạm đến hắn, hơn nữa không cần phải nói đến tuyệt đại đa số mọi người đều sẽ ở xa xa quỳ sát đất trong ánh mắt lạnh như băng của hắn, ngay cả ống tay áo của hắn, ngọn gió cũng không dám bám vào. một người hơn hai mươi năm không bị ai đến quá gần, cho nên hắn cũng không kịp có phòng bị đối với việc lần này, bị nàng nhiều lần lặp đi lặp lại việc tới gần.

Hôm qua mới vừa bị cọ, nay lại bị nét một viên thuốc ngọt ngọt!

hắn mạnh mẽ nâng tay, lấy khăn tay lụa màu đen thêu chữ cát tường ánh bạc, nhổ viên thuốc lên khăn tay. Nhưng viên thuốc kia vào miệng liền tan ra, khi nãy vị ngọt đã tan đi một lớp.

Ngón tay thon dài chậm rãi dùng sức nắm lại, trên mặt lạnh như băng của Quốc sư đại nhân tràn ngập sát ý.

không kịp hỏi cho rõ ràng, hiện tại hắn sẽ phải giết nàng!

Giết, nàng!

Chống lại ý trời thì sao chứ? Cõi đời này người hắn quan tâm và người thật sự quan tâm hắn đều đã không còn, hắn sống thêm mười năm hay một trăm năm, bất quá cũng đều là lạnh nhạt nhìn thiên hạ này thay đổi. Giết nàng!

Trong đôi mắt đen như mực tràn ngập sát ý, Quốc sư trẻ tuổi chậm rãi nâng tay.

"Sư phụ. . . . . ." Kỷ Tiểu Ly cũng biết có gì đó không đúng, rụt rè gọi hắn.

Ánh mắt Trần Ngộ Bạch chợt lóe, chưởng phong đã đánh về phía nàng, dưới cơn thịnh nộ khí huyết cuồn cuộn, bụng chợt dâng lên một trận nóng cháy khác thường, bàn tay hắn chợt buông xuôi, nửa đường đánh vào khoảng không.

Kỷ Tiểu Ly vốn cho rằng hắn muốn đánh mình, thấy hắn chợt rũ tay xuống, lại không rõ vì sao. "Sư phụ, người bị sao vậy?" Nàng tiến tới, quan tâm mà hỏi.

trên gương mặt "Tuấn tú không giống người ở nhân gian" của sư phụ nhà nàng, chầm chậm hiện lên hai đốm đỏ hồng, giống như màu của đóa hoa Phượng tiên vừa chớm nở, tỏa ra trên lớp da trắng như bạch ngọc, xinh đẹp khiến nàng không thể dời ánh mắt.

Nàng cứ nhìn như vậy, mắt không chớp nhìn chằm chằm sư phụ xinh đẹp nhà nàng.

Mà Trần Ngộ Bạch rũ mắt khẽ nhíu mày, đang vận khí đè cơn thủy triều quỷ dị kia xuống. Nội lực thâm sâu tản ra khắp các kinh mạch máu huyết trên cả người, không trở ngại chút nào. nói đúng ra cũng không phải là độc, nếu không thì sẽ không thể nào ép ra ngoài cơ thể.

hắn giương mắt nhìn về phía khuôn mặt nhỏ nhắn đang tiếp cận quá gần, hai bên tóc mai đã hơi ướt mồ hôi, giọng nói càng thêm lạnh lẽo: "Thuốc viên này là ai đưa cho ngươi?"

"Là. . . . . cô nương xinh đẹp hôm qua đi cùng với điện hạ gì đó. . . . . ."

Trần Ngộ Bạch nhắm chặt con ngươi. Mộ, Dung, Tống!

Bụng dưới rung động càng ngày càng kịch liệt, hô hấp của hắn rối loạn.

trên mặt chợt nóng lên, một đôi tay nhỏ bé mềm mại sờ soạng tới. Tay áo thiếu nữ phất qua chóp mũi, là một loại mùi hương nhẹ nhàng êm dịu, không pha tạp bất kỳ son phấn nào, tựa như ngọn gió sạch sẽ tự nhiên trong núi, khiến tâm hồn người ta lay động.

Trần Ngộ Bạch loạn ý, hít một hơi. Đáy lòng dâng lên từng chút ngọt ngào, hẳn là lòng người rung động.

"Sư phụ, người nóng lên!" Giọng của thiếu nữ đang run sợ trong lòng nghe qua cũng ngọt ngào, "Dùng tiên đan mà cũng không có tác dụng? Sư phụ là muốn đả thông kinh mạch hay đang bị tẩu hỏa nhập ma?"

Trần Ngộ Bạch mở mắt, hai tròng mắt ngăm đen đã phủ một lớp sương mờ mịt. "Kỷ Tiểu Ly, " hắn hỏi, "hắn nói cho ngươi biết đây là tiên đan, ngươi đã tự dùng chưa?"

"Chưa dùng." Kỷ Tiểu Ly lắc đầu một cái, thành thật lại tiếc hận nói: "Hôm qua sư phụ bị con cọ mất tiên khí, muốn bổ sung cho sư phụ trước!"

Mặc dù vật này rất quan trọng đối với nàng, nhưng vẫn cho hắn ăn trước!

Nàng đứng trước giường hắn, vẻ mặt thành khẩn. Mặc dù tình cảnh của Trần Ngộ Bạch thật khốn khổ, lại có thể nhìn thấy rõ ràng.

Tính ra, đây là lần đầu tiên hắn nhìn một người gần như vậy.

Thân hình nho nhỏ, trắng trắng hồng hồng . . . . . . Giống như một món điểm tâm nhỏ ngon miệng nào đó, có cảm giác cắn một cái chắc hẳn rất ngon. (LPH: rồi, nhìn nữ 9 như thức ăn rồi…)

sự quay cuồng từ bụng tăng vọt, khuếch tán khắp các mạch máu toàn thân, trí tuệ đã không còn sáng rõ.

Chẳng qua hắn chỉ cảm thấy hỗn loạn như vậy một lúc, nhưng lúc hơi tỉnh táo lại một chút, liền phát hiện món điểm tâm non mềm kia đã nằm trong ngực hắn. (LPH: ôm rồi)

Thân thể thơm tho của thiếu nữ bị hắn ôm chặt, dùng sức thế nào cũng như không đủ, chóp mũi hắn tràn đầy ngọn gió núi mát mẻ, nóng rang trong thân thể dịu lại, dù hắn đã mạnh mẽ áp chế dược tính kỳ quái kia xuống, giờ phút này hắn không cách nào phủ nhận cảm giác vui thích khi ôm nàng vào trong ngực.

Nếu Kỷ Tiểu Ly không bị hắn siết sắp ngất đi, nhất định nàng sẽ nghe được trong lồng ngực siết chặt của sư phụ nhà nàng, tiếng tim đập thình thình kịch liệt.

Đáng tiếc vào lúc này nàng thống khổ hổn hển hít khí, tất cả lý trí đều dùng để nghĩ về một chuyện: thật là nhiều tiên khí nha! Đều tràn hết lên người ta đi!

Phủ đệ trong trẻo lạnh lùng hiu quạnh của Quốc sư, giữa trưa luôn tràn đầy yên tĩnh, tiểu đồng mặt tròn dựa vào hành lang ngủ gà ngủ gật, ánh nắng từ cửa sổ hắt bóng khung cửa sổ lên bàn, màn lụa mỏng thêu hình cát tường ánh bạc cuốn lại một nửa, nam tử áo đen trẻ tuổi trên giường nhẹ ôm thật chặt cô gái nhỏ cọ tiên khí vào trong ngực.

một màn yên ả như vẽ này kết thúc trong hơi thở dồn dập hổn hển của Quốc sư đại nhân. Kỷ Tiểu Ly chợt bị buông ra, bị hắn phất tay áo đẩy khỏi giường, ném xuống đất.

Trong lòng cô gái nhỏ cọ tiên khí khắp người tràn đầy cảm kích, không có chút suy nghĩ sâu xa gì, linh hoạt bò dậy, nhìn về phía người - ngực vẫn phập phồng mà nói tạ ơn: "Đa tạ sư phụ!"

Người trên giường cúi đầu nhắm mắt lại, môi mỏng nhẹ run rẩy, dùng sức nhếch lên.

Chương 12


 Edit: Lam Phượng Hoàng

Người trên giường cúi đầu nhắm mắt lại, môi mỏng nhẹ run rẩy, dùng sức nhếch một cái.

"Để hộp thuốc viên đó lại, ngươi ra ngoài đi."

Giọng nói luôn luôn trong trẻo lạnh lùng vô tình, lúc này mang theo nồng đậm khàn khàn khó nói. . . . . . là không được tự nhiên?

Kỷ Tiểu Ly không quá nguyện ý chầm chậm lê bước.

Mặc dù khắp người cọ đầy tiên khí, nhưng tiên đan là vật quý giá đó!

Nàng có cọ khắp người sư phụ cũng không đến nổi phải đổi hết cả một bình tiên đan chứ!

Mặc dù người trên giường nhắm mắt lại, nhưng sự do dự và ý nghĩ của nàng sao hắn lại không hiểu chứ?

"Ngươi vừa bái ta làm thầy, ta chắc chắn sẽ giúp ngươi thành tiên, không cần đan dược." Người thân thể đang cứng đờ lạnh lùng ném ra một câu.

Thiếu nữ nhỏ vẫn vô cùng tin tưởng sư phụ, khẽ cắn răng buông tiên đan xuống, cẩn thận dứt khoát bước đi.

thật lâu sau khi nàng rời đi, người trên giường mới lay động, giương mắt lạnh lùng nhìn về phía không trung hư vô nào đó. Hồi lâu, hắn mở cái hộp, từ bên trong lấy ra một viên thuốc, từ từ đưa vào miệng.

Vị ngọt như có như không tràn ngập trong cổ họng, lại chỉ giới hạn ở vị giác, sau khi nuốt xuống bụng cũng không có lửa nóng động tình, hắn chỉ hơi tăng áp lực đè nén, ấm nóng kia tựa như một muỗng nước ấm tưới vào núi băng, trong nháy mắt không còn ấm nóng.

So với không kềm chế được lúc vừa rồi, đơn giản là khác nhau một trời một vực.

Quốc sư trẻ tuổi chậm rãi mở mắt, trong mắt không có chút ấm nóng nào.

**

Sáng sớm ngày hôm sau, Quốc sư đại nhân vào cung.

hắn đến có hơi sớm, hoàng đế vẫn còn đang lâm triều. Đúng lúc Thái hậu Từ Hiếu ời, hắn liền được mời vào hậu cung.

Hoàng hậu nương nương cũng ở chỗ của Thái hậu Từ Hiếu, sau khi hành lễ, Hoàng hậu nương nương liền có chút vội vàng hỏi: "không biết hôm qua Lục hoàng tử làm gì ở phủ quốc sư? Sau khi trở về hắn liền vẫn nhốt mình trong phòng không chịu ra ngoài!"

"Hôm qua thân thể thần khó chịu, cũng không gặp được Lục hoàng tử." Trần Ngộ Bạch tỉnh rụi thản nhiên, "không biết Lục hoàng tử khó chịu ở đâu?"

"hắn không cho người vào xem, cũng không chịu ra ngoài, bữa tối hôm qua và điểm tâm sáng nay cũng không dùng!" Hoàng hậu nương nương cau mày đau lòng và lo lắng nói.

Quốc sư trẻ tuổi trầm ngâm chốc lát, nói: "Nếu nương nương tin tưởng, hay là để thần đi một chuyến đến Triều Dương điện."

"Vậy làm phiền quốc sư!" Thái hậu Từ Hiếu và Hoàng hậu nương nương nhìn nhau một cái, hai người cũng thở phào nhẹ nhõm. (LPH: giao trứng cho ác rồi, hắc hắc)

Từ phủ Quốc sư trở lại A Tống cứ kỳ quái như vậy, các bà chỉ sợ là đã chọc vào thần linh quỷ quái gì đó, nếu hôm nay Quốc sư đại nhân không đến, các bà cũng sẽ tìm cách đi mời.

không ngờ vị Quốc sư đại nhân vẫn thường lạnh như băng, ngay cả chút nhân khí cũng không có, ngược lại hôm nay lại đặc biệt lộ vẻ ôn hoà!

Trần Ngộ Bạch khẽ mỉm cười, liền lập tức đến Triều Dương điện thăm Lục hoàng tử điện hạ.

Hôm qua Lục hoàng tử điện hạ giơ tay áo bụm mặt chạy trở về, dọc đường đá bay vài cung nhân (gọi chung các thái giám, cung nữ) thỉnh an hắn, sau đó hắn cắm đầu chui vào trong phòng, đến bây giờ vẫn chưa từng ra ngoài, sáng sớm Hoàng hậu nương nương tự mình đến thăm hắn, làm thế nào hắn cũng không chịu mở cửa.

Nhưng Trần Ngộ Bạch chắc chắn sẽ không gọi hắn mở cửa —— nhẹ phẩy tay áo một cái chốt cửa liền trực tiếp bị đánh gãy, dĩ nhiên là cửa sẽ mở ra.

Quốc sư đại nhân nhẹ nhàng khoan khoái đi vào, đụng ngay vào cái gương khảm Hồng Bảo Thạch do Lục hoàng tử điện hạ ném bay tới, còn dùng hết sức lực rống giận: "Ai cho ngươi tiến vào?! Cút ra ngoài!"

Quốc sư đại nhân hơi nghiêng người, cái gương sắc bén lại xinh đẹp thẳng tắp bay về phía cửa, "Bốp!" một tiếng chém vào trên cửa, khiến Hoàng hậu nương nương đang lo lắng nhìn quanh ở cửa sợ hãi sắc mặt trắng bệch, suýt nữa là ngất đi.

Cung nhân bên cạnh Hoàng hậu nương nương phát ra từng đợt tiếng thét chói tai "Hộ giá", bọn thị vệ rối rít xông tới, trong trận hỗn loạn, Trần Ngộ Bạch đã sớm đi đến bên giường ngủ của Lục hoàng tử, đưa tay vén chăn che đầu Lục hoàng tử ném ra ngoài thật xa.

Từ nhỏ hoành hành trong cung, có bao giờ Lục hoàng tử điện hạ bị đối đãi dã man như vậy chứ? Trong nháy mắt liền giận dữ, từ trên giường nhảy dựng lên tung nắm đấm, hơi đâu mà quan tâm vị trước mắt là Quốc sư đại nhân mà ngay cả hoàng đế cha hắn cũng phải nhẫn nhịn ba phần, quyền đấm cước đá liên tiếp tung ra.

Trần Ngộ Bạch ngay cả đánh cho có lệ hắn cũng lười làm, phất tay áo cuốn cái gối ngọc trên giường, "bụp" một cái, nện lên huyệt Phong Trì sau gáy hắn.

Lục hoàng tử điện hạ đang giận dữ trong nháy mắt liền mềm nhũn, "rầm" một tiếng cả người té về trên giường.

Hoàng hậu nương nương bị cung nhân vây quanh bước nhanh tới, chỉ thấy đứa con trai duy nhất của bà nghiêng ngã nằm trên giường, trên mặt đầy màu vàng đất khả nghi, đứa con trai luôn coi trọng vẻ ngoài của bà, từ nhỏ thích nhất chính là chỉnh tề xinh đẹp, lần đầu tiên mang dáng vẻ nhếch nhác buồn cười này!

"Đây. . . . . ." Hoàng hậu nương nương la thất thanh, "Đây là sao vậy?"

Giọng của Quốc sư đại nhân nghe có chút nặng nề: "Người đâu, nhanh bưng một chậu nước tới lau cho Lục hoàng tử điện hạ."

Lập tức có cung nhân chạy như bay bưng nước rửa mặt cùng khăn lau tới, rửa mặt cho Lục hoàng tử thống khổ mềm nhũn trên giường. Nhưng đã thay vài chậu nước, ngay cả những hương liệu dắt giá khó có như bồ kết cũng thử qua, gương mặt xinh đẹp của Lục hoàng tử vẫn cứ vàng chóe.

Tất cả các ngự y đều bị gọi đến, nhưng tình huống này là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy, lỡ như kê sai đơn thuốc thì sẽ hỏng bét, dù sao không phải trúng độc cũng không phải là bệnh, trước mắt lại có Quốc sư đại nhân, bọn họ nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, toàn bộ đều tâu là bó tay hết cách.

Hoàng hậu nương nương gửi tia hi vọng cuối cùng lên trên người Quốc sư đại nhân.

Nhưng Quốc sư đại nhân lại nhíu mày trang nghiêm, lúc nhìn vẻ mặt Lục hoàng tử điện hạ . . . . . . cực kỳ nghiêm trọng.

"Quốc sư đại nhân. . . . . ." Hoàng hậu nương nương đã bị hù dọa mà chân mềm nhũn, cung nhân cũng không đỡ nổi, "Có gì không tốt. . . . . . Quốc sư đại nhân! Giúp, giúp ta đi!"

Lục hoàng tử điện hạ trên giường mấp máy đôi môi, tựa hồ muốn nói rõ gì đó, nhưng huyệt đạo của hắn bị điểm, cả người đều tê dại vô lực, chỉ có thể phát ra âm thanh rầm rì suy yếu, ngược lại Hoàng hậu nương nương nghe được tim càng thêm như bị dao cắt.

Lúc này Quốc sư đại nhân lấy từ trong tay áo ra một cái hộp, từ trong hộp lấy ra một viên thuốc giao cho cung nhân, dặn dò phải cho Lục hoàng tử điện hạ ăn.

Ánh mắt Mộ Dung Tống vẫn còn tốt, vừa thấy cái hộp nhìn quen mắt kia, trong nháy mắt cặp mắt xinh đẹp cũng trợn tròn!

Cung nhân kia chính là người trộm thuốc trong Ngự Dược phòng hôm đó, cầm thuốc kia mà vẻ mặt đưa đám, cũng tiến thoái lưỡng nan.

Vẻ mặt của hai chủ tớ đều thu hết vào đáy mắt Trần Ngộ Bạch, trong lòng hắn cười lạnh, trên mặt cố ý không vui mím môi, Hoàng hậu nương nương thấy hắn không vui đã sợ hết hồn hết vía, chỉ vào cung nhân kia kêu lôi ra đánh chết, sau đó bảo ma ma bên người lập tức hầu hạ Lục hoàng tử uống thuốc.

Ma ma bên cạnh Hoàng hậu nương nương đương nhiên không phải là kẻ đầu đường xó chợ, dịu dàng chu đáo đồng thời lại mạnh mẽ có lực thuận lợi nhét cho Lục hoàng tử nuốt viên thuốc kia vào trong bụng.

Quốc sư đại nhân mỉm cười thưởng thức toàn bộ quá trình, đợi ma ma buông Lục hoàng tử ra, hắn thong dong tiến lên, vịn tay tỉ mỉ bắt mạch chẩn đoán bệnh cho Lục hoàng tử.

Tròng mắt đen trong trẻo lạnh lùng hơi rũ xuống, khóe mắt có một tia sáng vẫn luôn quan sát vẻ mặt Lục hoàng tử.

Lục hoàng tử điện hạ đáng thương, lúc này huyệt đạo tê dại đã dần dần được hóa giải, trên người cũng có mấy phần khí lực, nhưng viên thuốc kia đã vào bụng! Đầy đầu hắn đều là hình ảnh lần trước Lão Cửu ăn thuốc này mà tiêu chảy chật vật không chịu nổi, mơ hồ, hắn cảm thấy bụng mình hình như bắt đầu đau.

"Ôi. . . . . . Mau. . . . . . Cho ta. . . . . . Cung. . . . . . Thùng. . . . . ." hắn ôm bụng suy yếu kêu lên.

Ánh sáng lạnh trong mắt Trần Ngộ Bạch chợt lóe.

Hoàng hậu nương nương bị cung nhân vây quanh không nghe rõ, lo lắng không thôi hỏi: "Sao vậy? Trúng loại kỳ độc nào? Quốc sư đại nhân có biện pháp hóa giải không?"

Quốc sư đại nhân buông mắt, thở dài: "Sợ rằng, phải làm phiền Thiên Mật sứ một chuyến."

Máu của người tộc Thiên Mật là một trong những thuốc dẫn tốt nhất trên đời, thân thể Thánh nữ Thiên Mật càng thêm chí âm, theo truyền thuyết máu của nàng thậm chí có thể lay tỉnh rồng đã ngủ say. Thái hậu Đoan Mật có thể đứng vững ở hậu cung không ngã thậm chí tay còn cầm binh quyền chống lại hoàng đế, đều có quan hệ lớn với tộc người Thiên Mật thần bí.

Lúc này Quốc sư đại nhân nói gì Hoàng hậu nương nương liền nghe nấy, lập tức sai người đi hồi bẩm Thái hậu Từ Hiếu và hoàng đế, xin cho Thiên Mật sứ tới cứu mạng.

Trong Triều Dương điện hỗn loạn.

Lục hoàng tử mặt vàng chóe mềm nhũn ôm bụng thống khổ nằm trên giường, Hoàng hậu nương nương sắp ngất xỉu, cung nhân một nhóm vây quanh Lục hoàng tử một nhóm vây quanh Hoàng hậu nương nương. Mà Quốc sư đại nhân rỗi rỗi rãnh rãnh đứng ở một bên, rất hăng hái nhìn tay Lục hoàng tử vốn ôm bụng kêu đau, dần dần dời xuống, vẻ mặt cũng từ từ trở nên mịt mờ kinh ngạc.

**

Chữ "Tống" trong tên Lục hoàng tử, hàm ý Tống gia là một trong những gia tộc hiển hách nhất vương triều Đại Dạ, mẹ của hắn và tổ mẫu cũng xuất thân từ gia tộc cao quý có lịch sử còn lâu đời hơn vương triều Đại Dạ, hoàng đế có nhiều nhi tử như vậy, Lục hoàng tử là đáng quý trọng không thể địch nổi nhất trong số đó.

Cho nên hắn vừa có chút bệnh, cho dù là Thái hậu Đoan Mật hoành hành hậu cung, cũng không dám không lập tức phái Thiên Mật sứ tới.

cô gái tuyệt sắc áo tím tóc tím nhẹ nhàng hành lễ trước mặt Hoàng hậu nương nương, lại nhún nhún người trước Quốc sư đại nhân.

Hoàng hậu nương nương đã gấp đến vẻ mặt cũng rối loạn, vừa thấy nàng đi tới liền vội đứng lên nói với Trần Ngộ Bạch: "Quốc sư đại nhân! Thiên Mật sứ đã tới, xin nhanh chóng cứu trị cho Lục hoàng tử đi!"

Nhi tử đáng thương của bà, vừa rồi còn có khí lực kêu đau, hiện tại hai tay ôm đầu gối cả người rúc thành một khối, chôn mặt cả người phát run, giống như một con thú nhỏ bị vây bắt giãy giụa lăn lộn trên giường, người đến gần hắn cũng bị hắn đá bay, thoạt nhìn vô cùng thống khổ!

Tần Tang nhìn Lục hoàng tử ở xa xa đã rúc thành một khối, chân mày tinh tế nhíu lại không dễ phát giác.

Nhưng nàng lập tức hối hận giờ khắc này đã phân tâm, thầm nghĩ không ổn, lại giương mắt nhìn lên, quả nhiên đụng vào một đôi tròng mắt đen trong trẻo lạnh lùng sâu thẳm.

Quốc sư đại nhân đang nhìn nàng, khóe miệng hơi cong lên thành một nụ cười lạnh như băng.

Trong lòng Tần Tang biết không tốt, nhưng đã không còn kịp rồi.

"Nương nương, " Trần Ngộ Bạch nhìn nàng lạnh lùng mở miệng, "Kính xin dời giá, tiện cho Thiên Mật sứ cứu trị cho Lục hoàng tử điện hạ."

Hoàng hậu nương nương đương nhiên luôn miệng đáp ứng, lập tức mang theo mọi người ra ngoài. Trần Ngộ Bạch đi cuối cùng, khẽ mỉm cười với khuôn mặt khuynh thành đang nhăn nhó, phất tay áo theo ra cửa.

Bên trong liên tiếp truyền đến tiếng vang: tiếng vật phẩm quý giá hiếm thấy bị đánh rơi xuống đất, tiếng khàn khàn thở hồng hộc của Lục hoàng tử, tiếng Thiên Mật sứ nén giận khiển trách, tiếng bước chân hai người rượt đuổi, tiếng trầm đục của thân thể bị đánh trúng, tiếng kêu rên của Lục hoàng tử bị đau lại có thêm chút vui vẻ bí ẩn, cùng với tiếng gió của tay áo tung bay khi Thiên Mật sứ tránh né.

Quốc sư đại nhân bình tĩnh ung dung đứng ở cửa, chắp hai tay, hơi nhíu mày, bộ dáng nhàn nhã thật đúng là xinh đẹp hơn tiên.

Cuối cùng bên trong truyền đến tiếng Lục hoàng tử run rẩy "A. . . . . ." , tựa hồ là lấy được phóng thích cực hạn nào đó, sau đó truyền tới âm thanh một người nặng nề ngã xuống đất.

Hoàng hậu nương nương lo lắng đợi đã lâu, lúc này rốt cục không nhẫn nại được, run giọng sai người vọt vào.

Bên trong Tẩm điện loạn thành một khối: bàn lật ghế nghiêng, đồ vật ngã đổ khắp nơi, rèm trên giường hẹp cũng bị kéo mà rơi nửa bức lên mặt đất.

Lục hoàng tử té trên sàn nhà kim loại lạnh như băng, áo quần xốc xếch, mồ hôi bên hông cũng túa ra ngoài, trên mặt ửng hồng, đã hôn mê bất tỉnh.

Mà vị Thiên Mật sứ nghiêng nước nghiêng thành kia, đứng cách xa xa Lục hoàng tử trên đất, gương mặt xinh đẹp tươi tắn không nhuốm bụi trần lộ ra vẻ trắng bệch cắn răng nghiến lợi, vạt trước của áo tím rối loạn, ống tay áo bị kéo xuống một đoạn, ngón tay giơ lên vén tóc mai đang hơi run rẩy.

Cửa vừa mở ra nàng liền liếc qua, lúc nhìn về phía Quốc sư đại nhân đi ở cuối cùng, ánh mắt sắc bén hận không được rút đao kiếm cắt thịt róc xương hắn!

Quốc sư đại nhân vuốt ve tay áo, vẻ mặt rất vui sướng cười cười với nàng.

Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36 end
Phan_Gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .